Monday, May 31, 2010
Thưởng là con gái thứ tư . Nhà chúng tôi có 10 chị em gái, lý do là ba má tôi muốn có con trai để nối dõi tông đường. Mà cứ sinh con gái hoài nên ba má tôi mới giả cho THƯỞNG làm con trai ,(và cái tên cũng để tưởng nhớ lại đứa con trai đã mất trên đường tản cư). Ở nhà ông anh rễ của chúng tôi lại đặt cho Thưởng cái tên là TỐNG ĐỊCH THANH. Vì nghịch ngợm như con trai và tính tình đơn giản, hoạt bát, vui vẽ, tròn trịa. Nhưng thời gian đã thay đổi hẳn con người, bây giờ Thưởng trầm tĩnh, ốm nhom...
Sau khi đọc tin nhắn của chị tôi, đang ở cách tôi nửa vòng trái đất, nói các em có kỹ niệm đặc biệt gì về ba, nhớ viết gởi chị. Những kỹ niệm thân thương về ba chợt vỡ oà trong óc tôi. Không ngăn được cảm xúc, tôi ngồi vào máy gõ liền một mạch, dù lúc này đã 3 giờ sáng, như để cám ơn về những tình thương mà Ba đã dành cho tôi thời con gái.
Với tình yêu tinh khôi đầu đời, tôi một cô giáo trẻ đôi mươi, thật hảnh diện với nhiều người theo đuổi, song tình cảm của tôi chỉ hướng về một người. Một chiến binh của thời bom đạn . Tôi còn nhớ năm 1972 một mùa hè rực lửa chiến tranh, chàng được những ngày phép ngắn ngủi về thăm tôi. Nhưng để gặp được và vào được gia đình tôi không phải là điều đơn giản. Rào cản đầu tiên là má tôi. Với cái lý luận đơn giản muôn đời của các bà mẹ là con gái tuổi Dần cao số , không nên lấy chồng sớm.
Nhưng không ngờ ba tôi lại thông cảm hơn, và còn cho phép tá túc trong căn phòng nhỏ của chị Phượng đang đi thăm chồng ở DI LINH.
Những ngày phép ngắn ngủi tuyệt đẹp, ngồi cạnh nhau bên ly càphê thơm ngát, nhưng bữa cơm gia đình thân thương, tôi đan cho chàng cái áo len mùa đông...chúng tôi đã tỉ tê tâm sự biết bao nhiêu điều....Cho đến bây giờ tất cả đều thay đổi, mỗi người đi mỗi ngả nhưng mọi thứ như ngấm vào trong tôi mãi mãi...
Ngày chàng lên đường, Ba tôi sau giấc ngủ trưa ngắn ngủi đã lái xe đưa chúng tôi ra phi trường và ngồi chờ chúng tôi bịn rịn chia tay.
Giờ đây ngồi nhớ lại ba, ngoại trừ cái tính nóng nảy Ba tôi là người cha độ lượng, tràn đầy tình yêu thương con cái.
Ngày ba mất chàng đã trở về quỳ bên quan tài như để tạ lỗi với Ba vì đã không đưa được tôi đến bến bờ hạnh phúc.
Mãi mãi BA vẫn sống trong tâm tưởng của chúng con, một bầy con ít nhiều cũng thừa hưởng nơi BA một tâm hồn thơ văn và độ lượng.
MỖI ĐOÁ HOA HỒNG dành cho tôi, tôi sẽ kính dâng lại BA.
Nguyễn Thị Thưởng
(Chí Hương viết) Chuyện về ba tôi
Ba tôi vừa mới mất cách đây ba tuần. Hôm nay là đúng 21 ngày cúng thất của ba tôi. Ba tôi mất đi đễ lại trong tôi một cảm giác hoang mang khó tả. Mặc dầu ba tôi đã cao tuổi , cái tuổi mà người già nào cũng mong ước sống cho đến như vậy, song trong thâm tâm tôi vẫn muốn ba tôi còn thọ hơn vậy, vì ông là người rất mạnh mẽ và không bệnh tật gì.
Ba ra đi để lại một người vợ và cả một bầy con mà ai nấy đều đã trưởng thành, còn mẹ tôi là một phụ nữ bản lĩnh. Ba tôi mất, mẹ tôi tuy có đau buồn nhưng là một người mạnh mẽ, bà đã vượt qua nổi đau vẫn quán xuyến nhà cửa bình thường và lại là một bà mẹ đầy bao dung để cho cả bầy con chúng tôi tin tưởng vào bà.
Tôi là cô con gái thứ trong gia đình. Tôi được sinh ra vào cái năm gọi là bước ngoặt trong cuộc sống của ba tôi trên con đường thăng quan tiến chức, vì vậy tôi có cái tên của một đứa con trai: “Chí Hướng, mẹ tôi lại can thiệp không cho tôi tên Hướng, bà lý luận tên con gái thì phải nhẹ nhàng nên đã bỏ đi dấu sắc, vì vậy tên Chí Hương đã có trong khai sinh của tôi từ đó.
Ba tôi là một công chức gương mẫu, một lòng làm ăn chí thú để lo cho mẹ tôi và cả bầy con. Trong những lúc trà dư tửu hậu tôi là đứa con gái thường hay đứng hầu sau lưng ba để được ba kể cho nghe những mẫu chuyện buồn vui trong cuộc đời ba. Lúc đó, tôi cũng chỉ nghe mà chưa thấu hiểu hết sự sâu sắc, chua cay trong những mẫu chuyện đó. Đến bây giờ lớn lên tôi mới thấm thía sao cuộc đời ba tôi có nhiều uẩn khúc và gian truân lắm vậy.
Đến sau l975, ba tôi đi làm cầu đường, xây dựng vùng KTM, ở những buôn, làng xa xôi hẻo lánh, sau những công việc mệt nhọc, cuối ngày ba tôi ngồi làm thơ và viết lại những mẫu chuyện có thật trong cuộc đời ba cho những đứa em của chúng tôi.
Khi ba tôi mất, mẹ tôi lục lọi những đồ vật và sách vở ba tôi để lại thì mới thấy những câu chuyện ba tôi viết cho các em tôi thật là cảm động. Chị em tôi đều đọc và khóc vì thương cho cuộc đời ba lúc còn trẻ sao mà gian khổ đến thế.
Tôi và đứa em gái Thu Minh là gần gủi ba mẹ tôi nhiều nhất, còn các chị và những em khác thì ở xa, người thì nước ngoài, ngừơi thì ở vùng ven, một số thì ở Sàigòn, Đalạt, nên khi ba mẹ tôi có chuyện gì thì chỉ có hai chị em tôi là kịp thời hơn cả. Thu Minh thì cũng góa chồng như tôi, nhưng lại có điều kiện để săn sóc ba mẹ tôi nhiều hơn tôi, còn tôi cuộc sống có nhiều ràng buộc nên nhiều khi tôi cũng có sơ sót, không thường xuyên săn sóc ba mẹ.
Cho đến khi ba tôi bị bệnh thì hai chị em tôi cũng hết lòng lo lắng trong một tuần ở bệnh viện hai chị em tôi cố gắng thay phiên nhau để săn sóc cho ba. Khi bệnh tình thuyên giảm, bác sĩ cho về nhà điều trị, cứ tưởng là ba sẽ lành bệnh và sống với chúng tôi thêm một thời gian nửa, nhưng không ngờ chỉ hai ngày sau là ba tôi đã bỏ mẹ tôi và chúng tôi để ra đi vĩnh viễn, thật là đau buồn và hụt hẩng. Thì ra, bây giờ tôi mới hiểu là ba tôi đã mong chờ các anh chị ở xa về mới trút hơi thở cuối cùng, cố gắng trong một tuần lễ ba tôi chỉ gặp được em trai thứ của tôi đi Hàn quốc về, còn mấy chị ở nước ngoài thì không thể kịp vì đường thì qúa xa mà sức ba tôi đã tàn rồi. Vậy là ba tôi đã ra đi để lại sự tiếc nuối không nguôi cho chị em chúng tôi, nhất là chị lớn của tôi đã khóc và đọc thơ trước quan tài của ba tôi mà không biết ba tôi có nghe và chứng kiến cho chị tôi không ?
Ba ơi! Bây giờ ở trên cao đó có thấu cho chúng con, lúc nào cũng nghĩ về ba và ba có tha thứ cho sự chậm trễ cho chị em chúng con không?
Bây giờ chúng con chỉ biết một lòng lo lắng và chăm sóc mẹ chúng con để bù đắp một phần nào sự sơ sót đó.
Trên cao đó, xin ba hãy hoan hỷ và tha thứ cho chúng con
Đứa con gái thứ của ba
Chí Hương
NGUYỄN Q ĐÍNH viết về BA
Em nhớ một kỹ niệm như sau:
Ngày Ba đi làm Cầu đường ở đâu đó về năm 1976 (một năm sau giải phong, 11 tuổi - Bàng tuổi con trai em bây giờ) một lần có một người nào đó đem tiền về nhà cho Ba tại nhà số 17 Bà Triệu, không biết bao nhiêu nhưng có một bịch tiền cắc. Em đang đi học về, bước vào nhà thì chỉ thấy Ba đang ngồi tại chiếc bàn tròn (bàn ăn cơm gắp lại được của gia đình) kêu em lại. Em ngặc nhiên bước lại gần ba và người khách đó, Ba nói :
- Ba cho con 1 đồng xu (khoảng 1000 VND bây giờ) con có thích không?.
Vừa sung sướng vùa ngạc nhiên, em trả lời:
- Con sẽ giử đồng xu này đến ngày con sẽ làm ra được nhiều đồng xu hơn. Ba cười vang với người khách đó và không nói gì cả. Em chỉ biết nói vậy rồi chạy đi chơi với đồng xu trong tay mặt. Có lẽ câu trả lời đó em hy vọng đã làm Ba vui lòng.
Rồi ngày qua ngày em đã lo học hành chăm chỉ và luôn có những kết quả tốt nhất em đã cố gắng. Câu chuyện đồng xu của Ba đơn giản nhưng em đã không bao giờ quên.
Nguyễn Q. Đính
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment