(Viết trở lại ngày 19 tháng 11/08)
Tối hôm trước ngày 11/9/08 tôi còn chat với Bơ,Chi,Phú,tụi nó nói ba khá hơn rồi, có thể ngày mai ba về nhà được, ba đã tỉnh cử động được và tự lấy khăn lau mặt, vì ba rất mừng được bác sĩ cho về.
Má vô thăm, má nói sao ông ở lâu vậy, mai về nghe. Ba khóc, chẳng hiểu tâm trạng má thế nào.
Hôm sau ba về nhà, Phượng và Thưởng thay ca săn sóc ba.
Sáng hôm sau tôi thức dậy, check mail thì thấy ngay mail của Bơ, nói ông ngoại mất rồi. Tôi khóc, nói cho con trai biết. Tôi gọi cho TÀI, nhưng Tài chưa bắt phone, tôi gọi cho Hiền nhờ Hiền cho số cell phone của TÀI.
Sau đó 2 chị em cùng nói chuyện chuẩn bị mua vé. Đính từ ÚC gởi mail qua, có cả hình 2 đưá cháu chụp với ông nội. Tôi gọi cho con gái NINA và TINA. Nina nói để con hỏi vé. Hỏi con trai có đi không? tụi nó không đi được. Một giờ sau Nina gọi lại. Má nên về nhà sửa soạn đồ đạt, sáng mai về VN 8 giờ, AIR CATHAY PACIFIC đi với Tina.
Tôi vừa mừng vừa khóc. Có người đi cùng cũng đỡ lắm, nhất là lúc này không bình tĩnh lắm. Cậu em ở Úc cũng phone qua nói, em cũng mừng có Tina đi với chị, em yên tâm hơn. Vì dạo sau này tôi hay chóng mặt nên đi đâu một mình cũng lo.
Về tới VN hai chị em (Tôi và Đính ở ÚC) gặp nhau ở phi trường Tân Sơn Nhất lúc 6giờ chiều.
Còn Thanh Tài thì sáng hôm sau mới tới. Tôi,Tina và Đính bao xe về BANMÊTHUỘT trước, có thêm Pipo và người em bà con cùng đi.
Bước xuống xe , trước nhà có che thêm một chái, Thưởng ra đở tôi đi vào, bàn thờ ba quay mặt ra đường, tôi vào lạy ba, tạ tội con về trễ...và nhìn mặt ba lần cuối...Ba còn đợi 3 đứa con ở xa , một đứa đầu , một đứa út.. một đứa giữa...có lẽ 3 đứa ba trông nhất...Tài thì sáng hôm sau mới về.
Điều làm tôi ngạc nhiên là đám ma sao mà có cả một ban trống kèn rầm rộ, tôi quên mất đây là tục lệ VN và là một " công việc" của ban kèn trống đám ma . Mấy năm đổi thay, mấy chục năm xa quê hương làm tôi quên mất điều này. Nhưng thật là ồn ào, vì mỗi lần có người tới phúng điếu là kèn trống nổi lên, ít nhất là từ 8 giờ sáng cho đến 9 giờ tối. Nhà tôi chịu đựng là dĩ nhiên, còn nhà hàng xóm nữa, họ phải nghe như vậy tới 5 ngày. Vì có những vấn đề là phải đợi chúng tôi về cho đủ mặt, 3 ngày sau thì chúng tôi đã về đông đủ, nhưng 5 ngày sau mới thiêu, vì lý do Thầy không chọn được ngày tốt .
Khi có người đến phúng điếu, trống nổi lên là tôi than phiền, nếu mà ở bên kia chắc POLICE phạt từ lâu. Mấy em tôi nói bên này họ cũng chỉ cho có 48 tiếng thôi, nhưng vì nhà mình đặc biệt. Phường, Khóm cũng thông cảm... rồi tụi nó còn nói... chị mà dẹp ban trống kèn là lỗ đó... vì khi có trống kèn là có người tới ...là có bì thơ...mà mỗi ngày phải nấu cho gần 60 người ăn, một tay Thu Minh lo điều khiển bếp núc, đãi khách xa, đãi bạn bè, đãi con cháu, đãi ban kèn trống...
Nhà này đám ma mà như đám cưới, lúc nào cũng ồn ào rộn ràng con cháu...thành khóc một hồi rồi cười rúc rích... lâu lâu anh chị em, bà con, họ hàng xa gần mới có dịp tề tựu đủ mặt...Ba dù mất cũng vui lòng tha thứ !
Mỗi tối mấy người con trai, con rễ, cháu đều thay nhau canh bên cạnh quan tài. May quá là mấy ngày chờ đợi trời mưa, khí hậu mát, sau này có ông thầy bói nói nhà này có hồng tang, con cháu về sau sẽ ăn nên làm ra. Tôi không biết đúng không, chứ lúc này kinh tế đang tuột dốc, đồng Đô (Dollar) xuống giá, thức ăn, gạo lên giá, tiền làm ra khó...Các thầy trên chùa đến tụng kinh cầu siêu mấy lần.
Đây thêm một huyền thoại, đêm tụng kinh cuối cùng, mưa như xối xả, trời khóc người rưng rưng lệ, sân trước nhà thì nhỏ, phải che bạt, nước mưa nhiều quá, bạt thụng thành một đường nước dài chảy xuống,.mọi người phải tránh không thì ướt hết, nhưng thầy vẫn tụng kinh và mọi người phải nghiêm chỉnh.
Đến lúc thầy đi lên gác để tụng kinh bàn Phật ở trên, chúng tôi chỉ theo lên vài người, nhưng 3 người con trai thì phải lên hết, vì phải bưng hình Ba, bát nhan...
Lên đến nơi, mọi người quỳ xuống trước bàn thờ. Phía trước bàn thờ là cái lan can, có treo hình ông TUY LÝ MIÊN TRINH, xây mặt ra đường.
Chuyện là như vầy, cái chỗ treo hình ông MT trước là chỗ treo hình bác HỒ. Một hôm, (em tôi kể) có bà TÔN NỮ ĐA ĐA (tôi không rõ lắm về bà này) ghé qua thăm gia đình tôi (chắc là họ hàng...?) Bà lên bàn thờ thắp nhang và thấy hình ông TLMT để ở chính giữa và hình thờ con cháu xung quanh. Bà nói không được, nếu để vầy thì con cháu cứ hầu ông hoài không siêu thoát, bà đề nghị rọi lớn hình ông rồi đem ra trước treo lên chỗ hình bác Hồ, vì bác cũng còn nhỏ
hơn ông. Hình bác HỒ thì đem treo qua bên hông.Bây giờ thì ba tôi không có ý kiến .Chứ hồi mới đổi đời mà treo vậy là không được. Kim Chi có kinh nghiệm về chuyện này, vì có lần mượn hình bác đi diễn hành diễn văn nghệ gì đó, quên trả lại bị đòn một trận...Ba tôi nói :
- Mi không biết sao, bi giờ mà không có bác là không sống nỗi ..(.mặc dầu bác đâu cho củ khoai nào)
Theo tục lệ nếu nhà có tang, đang làm lễ thì các hình khác phải phủ lại. Thật sự tôi cũng không biết rõ mấy chuyện này. Cái hình cuả ông MT được phủ lại bằng một tấm màn xanh. Vừa lúc thầy bắt đầu xướng kinh thì một tiếng sấm thật lớn vang lên, mọi người đều giật mình , tưởng như nhà bị sập không biết ai đó đã đụng giật tấm màn xéo ra một bên, tấm hình nhỏ để bên góc, hình ông TL hiện ra, mọi người ở dưới ngẩng đầu lên đều có cảm giác như ông vừa hiện về.. .thật sự đây chỉ là một sự tình cờ thôi nhưng ai nấy đều chú ý...và biến thành một huyền thoại là ông ấy về dẫn Ba đi...và người kể lại chuyện này cho tôi nghe là anh chàng camera, vì anh ấy cũng quay luôn lúc đó.
Sáng hôm sau ngủ dậy cô em tôi nói với đứa cháu con của Đạt.
- Tối qua nằm thấy Ba mặc đồ đẹp, có một người về dẫn ba đi xa lắm...
Những bài thơ điếu BA:
ĐIẾU THƠ TẠ LỖI
(cuả con cháu về trễ)
Ba đau con cứ chần chờ
Đâu ngờ ba nuối đợi chờ các con
Cúi đầu tạ tội trước vong
Đường xa chậm trễ tấm lòng xót xa
Cầu xin Ba rộng lòng tha
Hôm nay tề tựu tiển Ba lên đường
Nguyện cầu nơi chốn ngàn phương
Ba yên giấc ngủ miên trường bình an !
Các con xa
SUỐI KIẾT_THANH TÀI_QUANG ĐÍNH
cháu BOI QÙY TINA
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment