Saturday, May 29, 2010

BA DI DALAT




Được học hành chưa tới Primaire - Tiểu học (chương trình Pháp)thì Ba phải đi làm việc. Ba kể là được vào làm ở sở Bưu Điện Huế và cưới vợ năm 25 tuổi. Được bà nội cưới cho con gái của ông Tôn Thất Huề . Bà Tôn Nữ ThanhThảo . Ông này là quan của triều đình Huế .(Tôi không rõ lắm)*

Sinh được một đứa con gái,l à chị cùng cha khác mẹ với chúng tôi, và sau này Ba tôi đem chị về nuôi cho tới lớn . Khi chị tôi lên 2 tuổi thì hai vợ chồng có chuyện cải nhau. Bà này có lẽ ỷ thế con quan nên có nặng lời với ba tôi. Ba tôi tính nóng, nên cũng tát cho bà một bạt tai. Bà nằm vạ mấy ngày, Ba tôi năn nỉ không được, còn sợ bà không ăn thì chết nên ba tôi tìm cách trốn khỏi Huế. Trước khi đi, ba tôi cũng chôm ít tiền tem của bưu điện để làm lộ phí. Sau bà nội tôi phải trả lại tiền này.

Vào Dalat thì ba tôi xin đi làm Công chánh, vì biết tiếng Pháp nên cũng được làm cai (surveillant), và trong thời kỳ này Ba còn làm Việt Minh nữa, nên sau đó bị đày ra làm đường xe lửa ở ga SUỐI KIẾT _ ga Mương Mán _ Phan Thiết.
Ở nơi rừng thiên nước độc này, buồn quá nên Ba đi về làng tìm chân lý. Và gặp ngay cô gái nhà quê, làm biếng học cứ nhét sách vở bụi tre đi đánh thẻ, bị quì xơ mít, Ba tìm cách giải thoát cho má khỏi bị đi học nữa, và xin hỏi cưới lẹ và đem đi liền. Má ra ở với Ba được một năm thì đi về làng để sinh em bé . Để kỹ niệm nơi đã kết tinh một mối tình chớp nhoáng ba đặt tên cho đứa con gái là Suối Kiết, chứ thật sự má kể lại là khi về làng ông ngoại phải đỡ đẻ cho má, cũng rất khó khăn, vì sinh ngược phải dùng đến cọng đu đủ mới hút ra được. Ông ngọaị đặt tên là Soạn tiếp theo tên má và cậu là Biên,Tu (hồi trước ông ngoại đi lính cho Pháp đã đở đẻ cho nhiều bà vợ tây).

Sau đó má bồng tôi ra Huế về phủ ở ít lâu với bà nội rồi qua Dàlạt.
Đến khi tôi lớn lên 3,4 tuổi, thì ba được đôỉ về làm đường ở TRẠI MÁT _ĐALẠT. Tôi có thêm một em trai nhỏ thua tôi 2 tuổi. Ba đặt tên cho nó là THƯỞNG, nhưng vì ở nhà kiên cử nên gọi nó là thằng MỌI . Rồi chiến tranh 39-45 bùng nổ, Ba biến đi đâu mất, tôi không biết. Má lại có bầu một đứa nữa. Tôi thấy má đắt 2 chị em tôi cùng mọi người chạy gịặc xuống Phan rang.

Đi giữa đường mọi người lạc đâu hết chỉ còn ba mẹ con tấp vào một chòi tranh ngồi nghỉ.
Tôi không biết là Ba có dặn má đi tới đâu đó thì gặp ba không, nhưng hình như ở căn nhà này ba má gặp nhau, thì thình lình nghe Tây tới, Ba lật đật bỏ chạy, và để quên một trái lựu đạn ngay trên thành cửa sổ, tôi vẫn còn nhớ. Khi đám Tây tới thì có một ông thông ngôn VN mà má gọi là Việt gian. Ông vào nhà thấy ba mẹ con tôi và trái lựu đạn trên thành cửa sổ ông liền hỏi :
- Việt Minh đâu ?
Má tôi trả lời :
- Không biết. Ông doạ, mày nói láo :
- Tụi nó trốn đâu ? không nói ,tao bắn . Ông giơ súng lục lên dọa má tôi . Má tôi không sợ còn đứng dậy ngẩng cổ lên thách :
- Không biết, muốn bắn hả, bắn đi ! Đàn bà con nít thôi, không có Việt Minh .
Ngay lúc ấy một ông lính Tây (có lẽ sĩ quan) bước vào ngăn ông Việt gian, ông Tây nói gì đó ..nên ông Việt bỏ đi ra...cầm theo qủa lựu đạn. Khi họ đi rồi, má tôi mới hoàn hồn, và nói :
- Má sợ quá nên nói liều !

Trên đường chạy tản cư má tôi sinh một bé gái, tại vùng TRÀ CO _Phan Rang và đặt tên nó là TRÀ CO.

No comments:

Post a Comment