Kỷ niệm của em về Ba (THANH TÀI) .
Hồi đó khoảng năm 1968, em đang chuản bị thi Tú tài, học hành thì miệt mài lắm ,ban B nên bù đầu bù cổ vì mấy con toán và học thêm rất nhiều (sợ thi trượt).
Nhưng thích văn nghệ nên nhạc TCSơn bài nào mới ra cũng ráng tập tành, một phần vì lỡ vô ban nhạc Du ca Lòng Mẹ của Daklak, rồi đi hát an ủi cho những người thương binh ở Bịnh viện, rồi hoạt động Hội Hồng Thập tự, mà Ba cũng thường chở đi, hoặc có khi anh tài xế Thọ của Ba đưa đi, nhưng khi về thì nói anh về trước vì còn mãi đi chơi với bạn .
Có một lần , bản nhạc Hạ trắng của TCS vừa rất mới, ra rất hay, NgĐăngĐĩnh dạy học ở Trường Tổng Hợp thường hay tới nhà chơi, đàn cho mấy chị em tập hát . Có cả Thanh Chi cô bạn đối diện trường Tổng hợp cũng sang chơi và ở lại tới..khuya (11-12 giờ).
Hôm đó mải mê hát hò, hết người này gọi nắng đến người kia Gọi nắng không để ý trời khuya rồi, chắc hát cũng hơi to nên gọi mãi không thấy ..nắng đâu mà Ba xuất hiện. "Giờ này tối khuya rồi mà còn hát với hò" La cho một trận vì thầy Đĩnh cũng rất thân trong gia đình, xem như trong nhà, làm hết hồn quýnh quáng xin lỗi Ba, rồi sau đó líu ríu đi ngủ mà còn bậm miệng cười khúc khích. Ba la vậy thôi biẻu đừng làm ồn chung quanh để họ nghĩ ngơi . Chắc hôm đó cuối tuần nên gan dạ vậy. Đó là kỷ niệm bị la vì tập nhạc, bây giờ nghĩ lại thấy thương ba, những sinh hoạt hữu ích cho xã hội ba rất cổ vủ khuyến khích còn dành thì giờ chở tới tận nơi dù công việc của ba rất nhiều và bận rộn.
Kỷ niệm về đi Du ca Lòng Mẹ cũng có Ba cho phép vì Bác Hội Trưởng Hội Thanh Niên lúc đó là bạn quen với Ba. Đi đoàn thể vào SàiGòn sinh hoạt ở Chí Linh vùng Xây dựng nông thôn với Ng Đức Quang. Ba là người chở cả bọn ra phi trường để đi máy bay của US(USOM) và chỉ được phép đi trong 10 ngày phải về để về Nhatrang thi. Nghĩ lại thật là vui và tuy là con gái nhưng Ba rất thông cảm cho đi dự các sinh hoạt xã hội và tập thể để được học hỏi thêm nhiều kiến thức.
Ngày 11 tháng 11 năm 2008
Kỷ niệm viết về Ba thời đi học Sư Phạm của ThanhTài
Lướt qua một chút về cái tên đầy vẻ con trai của tôi. Số là hồi đó má tôi sinh toàn gái (5chị em gái vì có một anh trai nhưng anh đã mất lúc chạy tản cư 1944) vì vậy Ba tôi rất mong có một mụn trai. Khi tới chị kế tôi ba đặt tên là Thưởng (như là phần thưởng) nhưng lại ra gái. Tới tôi tên Thành Tài một cái tên thật là con trai. Khi sinh ra tôi má tôi nói ông ơi nó con gái tên này nghe không được, Ba tôi bèn bỏ dấu huyền rồi thành Thanh Tài tôi mang tới giờ vẫn còn âm hưởng của con trai!
Ngày qua tháng lại lớn lên khi vào học sư phạm cái tên mới rắc rối cho tôi, người ta tưởng tôi là trai nên đã gởi một giấy động viên vào Thủ Đức , thật là dở khóc dở cười, Ba tôi lúc đó thân với Thầy Hiệu trưởng Lê Xuân Đích nên đã đích thân chạy tới phân trần với Thầy và vì thế tôi ..được học khóa đầu tiên SP dù đã trễ tới 2 tháng. (lúc đó tôi đang học ỏ Đalạt nhưng rắc rối nên về BMT học)
Lại một lần nữa cái tên làm tôi..bấn loạn, có một thầy tôi nhớ hình như Cha Bình, vào lớp Cha giảng bài xong chắc muốn vui Cha bắt đầu bảo học sinh mỗi người giải thích về tên mình. Mấy cô bạn tên nào cũng đẹp đẽ, đến phiên tôi, tôi nói liền một mạch thưa Cha tên con là một kỷ niệm của Ba mẹ con vào thời kỳ tốt đẹp nhất của hai người kỷ niệm phước lộc màu xanh, Cha gật gù tỏ ý đồng tình và khen là tên ..rất đẹp!
Khi học Sư phạm chúng tôi 6 tên hay đầu têu trốn học để ra rừng cao su chơi hoặc đi quán càphê Gió là căn cứ địa của chúng tôi. tôi , Trâm em thầy Đắc Hiền Mỹ , Sơn, Thư và anh Lương, lúc đó Mỹ có chiếc Vespa, có khi chở 3.
Một hôm chẳng hiểu sao đang dung dăng dung dẻ trên đường ra rừng càphê gần phi trường L19, bỗng đi ngược chiều là chiếc xe hơi LandRollver cuả ba tôi , chết rồi tôi láy nón che mặt nhưng không kịp, thế là chiều hôm đó về bị tra hỏi "con đi đâu, nghĩ học sao không về nhà..". Hú vía 'Ba chỉ hỏi vậy và khuyên tôi chăm lo học . Một lần khác tôi bị bệnh, các bạn kéo tới thăm, nhưng biết danh tiếng Ba tôi rất khó nên đứng mãi ngoài trước cửa quán(Sách) mà chưa dám vô, bạn tôi Mỹ đã vào trong xa rừng càphê hái một cành hoa cà phê màu đỏ hồng rất đẹp, tưạ như hoa đào , vì cây caphê này rất hiếm, nhiều khi cả môt khu rừng hoa càphê trắng mà chỉ có một cây đỏ hồng, mà bạn biết tôi rất thích. Mãi sau, chị tôi ra gọi vô mới dám rón rén vào vì lúc đó vẫn còn nghe tiếng ho hắng dọng cuả Ba tôi!
Đó là những kỷ niệm thời đi học rất nghịch phá cuả chúng tôi.
Sau đây là một kỷ niệm khác về Ba. Hồi nhỏ chắc em hay đau yếu bệnh hoạn nên Ba cũng để mắt tới..Vì con đông làm sao chú ý hết cho đồng đều , vã lại có má ở nhà chăm sóc nên Ba cũng yên tâm phần nào.
Em nhớ hồi ở Đalạt trời thương sương lạnh, mà em thì yếu phổi nên ho hen quanh năm. Mỗi lần Ba đi đâu về thấy em ho quá nên hỏi má đã cho uống thuôc chưa mà chưa thấy bớt. Ba mới làm cho em một môn thuốc mà em rất thích đến nổi khi bớt rồi mà em ..cứ thấy Ba là gỉa bộ còn bị ho để được uống hoài..
Đó là tròng đỏ trứng gà ta mà gà tre mới được, đánh tan với mật ong rừng rồi đem phơi sương một đêm, sáng ra lấy uống rất công hiệu. Ba nói uống thuốc này hay lắm mà hồi đó Ba uống có hai lần là hết ho liền, sao con bị lâu vậy.
Thấy Ba lo lắng sau đó em mới thú thiệt là vì thích ăn trứng mật ong quá nên gỉa bộ còn bị ho. Ba mới cười biểu con thích ăn để ba làm cho con ăn nhưng trẻ con chỉ được ăn khoảng 3,4 trứng 1 tuần thôi. Tuần sau ba cho ăn tiếp . Nghe vậy em mới nói dạ con hết ho rồi. Chắc Ba cũng biết.
Khi qua BMT bệnh ho không còn, chắc khí hậu ấm áp hơn. Lớn lên một chút khi em đậu Tú Tài xong , ba kêu em lại hỏi con có đinh học gì nữa không , hay đi nghành nghề nào.? Em nói :
- Dạ con thích dạy học, Ba nói ừ tốt đó, con gái chọn nghề dạy học nề nếp, mấy chị con cũng dạy học 3 chị rồi, con nữa là thứ tư. Vì trước đó lúc còn học đệ nhị, tôi đã đi dạy kèm cho con của thầy giáo .
Học xong Sư phạm tôi vừa dạy trường Công vừa trường Tư, Trường Hưng Đức của cha Bình. Dạo đó tôi hay đi cùng đường đi làm với Ba nên được Ba cho quá giang đi dạy ở Trường Hưng Đức. và cả Trường Nông Lâm Súc ở dưới dốc cổng số 1.
Vì nghề dạy học hợp ý với Ba nên sau này mấy em gái và cả em trai út cũng theo nghề dạy học, ba tôi rất vui vì tính ra nhà tôi từ trên xuống dưới cả thảy 7 người dạy học , chỉ có Như Mai đang học Sư Phạm nửa chừng thì vì biến cố năm 75 nên dở dang. Đó là kỷ niệm về Ba những ngày thơ ấu của tôi. Chị em mình ai cũng có ít nhất một kỉ niệm về Ba.
Em nhớ hồi còn nhỏ ở Đà Lạt, nhà mình có 1 cầu thang lên gác, em thường hay ngồi sau cầu thang và trò chuyện 1 mình (không phải là bịnh mà là thích).
Một lần Ba đi xa về, em không biết vì đang bận “chuyện trò”. Khi lên gác, vừa đến cầu thang, nghe tiếng thì thầm, nhạc nhiên Ba nhìn quanh, chẳng thấy ai cả. Hướng về phía tiếng nói, Ba thấy chỉ mình em một góc… Em đỏ mặt và mắc cỡ, phần bị bắt gặp tại trận, phần cũng sợ Ba nói ra cho mọi người biết (vì đấy là “bí mật” của riêng em). Nhưng lạ thay Ba chỉ mỉm cười rồi hỏi “Con không biết Ba về sao?” rồi Ba đi lên gác.
Em còn có một kỉ niệm nữa về Ba. Lúc anh Kính quen em và đến nhà chơi, Ba theo dõi ngầm và sau 1 thời gian khi biết rằng anh ấy có ý định nghiêm túc với em, ba đã khuyên em nên bằng lòng vì “Kính là người tốt, sau này con sẽ được hạnh phúc”.
Em đã nghe lời Ba, và cho đến bây giờ, sau gần 40 năm chung sống, anh Kính lúc nào cũng lo cho gia đình chu đáo. Ba ơi! Con thương và cảm ơn Ba nhiều lắm.
Cũng còn những kỉ niệm khác nữa nhưng thôi em phải dừng để nhường cho những thành viên khác trong gia đình.
TT
No comments:
Post a Comment