Tuesday, June 8, 2010

TRÁI SẦU RIÊNG

Tháng một năm 2009

Trái sầu riêng.
Truyện ký Thanh-Tài

Vào khoảng năm1962, 63 gì đó, gia đình tôi còn sinh sống ở Dalạt.
Năm Tôi 11 tuổi học đệ Thất trường Bùi Thị Xuân . Nhà tôi nằm trên đường Vỏ Tánh con đường dẩn xuống Hồ Xuân Hương nổi tiếng của thành phố Đalạt, phía ngược lên là trường Bồ Đề, rồi đến trường BTX và cuối dốc là Viện đại học Thụ Nhân.

Tôi còn nhớ cặn kẻ từng gốc mai , từng cột đèn hàng ngày tôi vẫn đi đến trường, một con đường đá sỏi trắng nhỏ dẫn vào lớp học vẽ mà ngoài giờ học ở trường chúng tôi còn được ghi tên để theo học lớp này. Bà cô giáo rất dễ thương có nụ cười tươi , luôn luôn khuyến khích chúng tôi dù mới tập tễnh vẽ rất xấu.
Chuyện học vẽ làm tôi nhớ đến một chuyện rất buồn cười liên quan đến trái sầu riêng mà lần đầu tiên tôi được thấy.

Lúc đó vào dịp Tết , khoảng đâu còn 1, hay 2 tuần nữa ba về. Thường ba tôi đi làm xa ở tận Cao nguyên xứ Thượng. Cả nhà tôi mấy chị em và má tôi nữa đều mong ngóng ba tôi, ở xa về vào dịp tết sum họp thật vui , ngoài ra còn có quà nữa.

Sáng hôm đó chủ nhật nghỉ học, vậy mà tôi dậy thật sớm đồng hồ chỉ mới gõ 5 tiếng , tôi thì thào lay người chị kế tôi, chị ơi dậy đi ba về rồi.
Nhìn ra cửa sổ trời còn tối thui chị tôi nói chưa đâu tới trưa ba mới về lận, ngủ tiếp đi.. Tôi nằm thao thức một hồi rồi thiếp đi lúc nào không hay., nghe tiếng lao xao ồn ào , tôi lật đật tốc mền dậy. Ơ kìa ba tôi đã ngồi chễm chệ ở ghế salon tự lúc nào, các chị em tôi thì tíu tít vậy quanh ai cũng dành kể đủ thứ chuyện ba tôi nghe, má tôi ngồi kế bên, mặt tươi vui trên tay bế em bé.

Mấy chị tôi đã lãnh quà hết rồi, những lúc như vậy chị em tôi bớt sợ ba vì thường ngày ba rất nghiêm. Đến phiên tôi, mắt còn đang nhấp nháy, đầu tóc rối bù, ba kêu lại ôm tôi âu yếm.
Phần quà của con đây .
- Có phải hộp màu nước không?
Tôi nói :
- Dạ, con cám ơn ba. 
Tôi sung sướng nhận hộp màu vẽ mà tôi ao ước bấy lâu nay.Ba hỏi:
- Con đã bớt ho chưa? có uống thuốc đều không?
Tôi trả lời :
- Thưa ba có , má cho con uống mỗi ngày .
- Ừ thôi con ra chơi với mấy chị đi, còn đây là quà của má con.

Tôi thấy ba lấy ra một hộp bự gói giấy kín mít, hình như 3,4 lần giấy lận, nhưng tôi không quan tâm lắm, rồi tôi thấy ba mở góc tủ Buffet bỏ vào.
Tôi, lấy giấy croquis để sẵn, đã vẽ một cành mai theo sự hướng dẫn cuả cô giáo và bây giờ chỉ tô màu vô nữa để làm một tấm thiệp tết.
Tôi hí hoáy hết tô lại xoá, pha màu xanh vàng, đang say mê thì nghe tiếng má tôi .
- Chết rồi có chuột chết .
Má đi lục tung hết góc divan, tủ bàn thờ, tủ buffet..
- Đây rồi, mùi chuột chết trong góc này.
Má tôi lôi ra đúng cái hộp giấy ba tôi cất vào. Ba tôi bước ra cười .
- Không phải đâu mụ ơi, trái sầu riêng đó, trái này ở tận miền Tây, người trong đó họ thích ăn trái này tới ghiền luôn. Mụ biểu tụi nó xẻ ra ăn thử một miếng đi cho biết.
Má tôi nhăn mặt.
- Trời, mùi ghê vậy sao ăn được ! 
Nhưng rồi, má tôi tay bịt mũi tay bốc một miếng bỏ vào miệng ăn thử cho ba tôi vui lòng.

Bấy giờ má tôi mới công nhận trái sầu riêng ăn rất ngon và bổ dưởng y như chocolate vậy, má cho chị em tôi mỗi người thử một miếng, có người thích người không. Riêng tôi ăn vào thấy vừa bùi, béo, mà lại ngọt nữa. Rồi tôi cũng đâm ra ghiền sầu riêng, lại nghe một ông bác sĩ bảo rằng trái này ăn rất bổ tì vị ?? không biết có phải như vậy không nhưng ăn thấy ngon và mùi ..thơm là được rồi.
Đó là câu chuyện về trái sầu riêng lần đầu tiên đã đến gia đình tôi như thế nào.

No comments:

Post a Comment