Thursday, June 17, 2010

 TRẠI MÁT

Nhớ lại những công việc của ba thì đôi khi cũng hơi lộn xộn.
Tôi không còn nhớ chuyện nào trước chuyện nào sau.

Tôi không hiểu thời gian nào ba tôi làm việc, làm đường ở TRẠI MÁT cách ĐÀLẠT 10 KM, trước năm 1945 hay sau năm 1945 ?
Có điều hình như cuối tuần nào má tôi cũng đem tôi xuống TRẠI MÁT để thăm ba .
Lúc này thì chỉ có một mình tôi thôi, chưa có đứa em trai tiếp theo . Hay là lúc này đã tản cư về và em tôi đã mất .Tôi cũng không làm sao nhớ ra được, chỉ nhớ thỉnh thoảng má đem tôi xuống thăm ba đang làm đường ở đây, má tôi ở lại cả ngày nấu cơm cho ba ăn, còn tôi thì lẫn quẩn chơi quanh ba và má, tôi chỉ biết rất vui sướng khi gặp ba, vì ba rất thương và chăm sóc, hỏi tôi muốn ăn gì ba mua cho..

Có một buổi chiều có lẽ 5,6 giờ gì đó, má tôi cũng chuẩn bị để về lại ĐÀLẠT, có lẽ ba làm việc giữa đường, không có nhà cửa đủ chỗ cho mẹ con tạm trú, nên chỉ ở lại ban ngày, rồi tối phải về.
Phương tiện đi là xe ngựa, không biết lúc nào có xe để về, nếu có khách họ chở xuống thì sẽ có xe về.

Tôi đang ngồi nơi cái đòn ăn chén cơm, bổng nhiên có chiết xe ngựa vừa dừng ngoài đường và họ hối hành khách phải lên lẹ , không trời tối rồi. Má tôi lật đật hối tôi ăn mau lên xe. Ba nói ăn sao kịp mà ăn, thôi lo mà đi đi, không thì trễ . Tôi nhớ hình như ba cho tôi đồng bạc ,và giựt chén cơm trong tay tôi liệng ra sau và biểu mau leo lên xe.
Tôi lật đật chạy ra theo má leo lên xe ngựa đi về mà như muốn khóc vì tôi chỉ muốn ở lại với ba, chứ không muốn về ĐÀLẠT.

Mỗi ngày cứ phải ngồi ngó qua cửa sổ từ phía sau lưng đường Minh Mạng, về hướng nhà đèn ...mà tưởng má tôi đi làm lò gạch bên đó.

*Có một thời gian ..ba má có một cái nhà ở xa hơn TRẠI MÁT, có lẽ tại ba đã làm đường đi lần xuống DRAN.Thời gian này ba má ở chung và tôi có thêm một đứa em trai có lẽ đã 2 tuổi (sau này mất
ở NẠI _PHANRANG),vì nó đã bập bẹ biết nói ,và biết hát câu : Chiều nay trong chiến khu, trên đường về..., má tôi cứ hay nhắc nó với câu hát này, nên tôi nhớ.
Ở đây có hai chị tên là chị MUỘN và chị MÀNG, rất thương tôi và tôi hay chạy qua nhà hai chị chơi và chắc là được ăn nhiều ổi.

Có một lần ba tôi đi nhậu ở nhà ai, bạn bè, hay sếp họ cho ba tôi uống rượu với càphê, lúc ba về gần tới nhà thì say qúa ngã lăn xuống mương, mọi người trong nhà thấy, chạy ra khiêng ba về và cho uống chanh gừng giải rượu, từ đó về sau ba không bao giờ đi uống ở đâu nữa. Muốn uống thì mời bạn về nhà đãi thôi.
Ba có biệt hiệu là LƯU LINH, khi về già thì gọi là ÔNG GIÀ BÊ RÊ, vì ba thường đội mủ BÊ RÊ.

SK
17-06-2010 7:36

No comments:

Post a Comment