Mười ngày bên Mẹ
Chưa được hai tháng kể từ lần lên thăm Mẹ ngày 30 – 4, Mẹ gầy xọp hẳn đi, chỉ còn da bọc xương, đụng khẻ cũng đau, sờ vào cũng đau, đi đứng khó khăn, lọng cọng trong căn phòng vuông vức, mất cả khái niệm về thời gian.
Nghĩ mà buồn mà thương Mẹ quá đỗi.
Mẹ hụt hẫng nhiều sau cái chết của Ba, người mà hơn bảy mươi năm, đầu ấp, tay gối, biết bao kỹ niệm buồn vui, người mà đã kết hợp sản sinh ra một tá con mà nữ chiếm 2/3 dân số, người mà ở tuổi cửu tuần một tay Mẹ chăm lo, săn sóc hoàn hảo đến đỗi hàng xóm, láng giềng phải cất tiếng ngợi khen và người mà khi nằm xuống, đại diện Nhà nước đã đến phúng điếu, chia buồn .... kể sao xiết một thời vang bóng.
Giờ Mẹ lủi thủi trong căn phòng vuông vức, không còn quan tâm đến sinh hoạt hàng ngày. Khoảng cách xa gần của Mẹ là từ chiếc giường đến chiếc ghế có bánh xe để làm vệ sinh cá nhân.
Trước khi về thăm Mẹ, tôi nghĩ một cách đơn giản là khi nắng lên sẽ đưa Mẹ ra ngoài sưởi ấm để Mẹ thêm sinh khí, nhưng tôi đã thất bại hoàn toàn vì Mẹ đã chối từ. Không gian của Mẹ dần thu hẹp và thời gian thì không còn rõ nét.
Chị, em chúng tôi giờ có bổn phận săn sóc từng miếng ăn, giấc ngủ đến sinh hoạt cá nhân hàng ngày.
Mong sao cuối đời Mẹ có được giây phút bình yên và ... cho đến ngày Mẹ về với Ba
TB. Bé Dạ hôm nay đã khá nhiều rồi
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment