Monday, October 25, 2010

MÁ_1922_NHÂMTUẤT


Má tôi,
Một người đàn bà hiền lành, trung hậu đảm đang, chỉ biết ở nhà nuôi nấng chăm sóc con cái. 12 người con trong một gia đình trung lưu, thì cũng không dễ dàng và đơn giản đâu .
Bàn tay ngón ngắn ngón dài, con thì cũng đứa này đứa kia . Đứa ngoan, đứa hoang cũng có . Có đứa 15 tuổi đã lấy chồng . Có đứa yêu không phải chỗ, không đúng người. Có đứa tìm cho đúng người thì không bao giờ gặp. Ôi cuộc đời không đơn giản .
Vậy mà má tôi cũng âm thầm chịu đựng, chỉ nói sơ thôi, không than vảng, không la mắng . La mắng thì đã có ba tôi. Cả nhà đều sợ, nên thấy ba là lo chuồn mất, vì vậy ba không thấy, và không biết những chuyện lớn xảy ra...có chuyện gì thì đã có tôi hậu thuẫn giúp má giải quyết mọi vấn đề, cho nên vai tôi mang gánh nặng vì những vấn đề của gia đình...nhất là của mấy cô em gái ...trước khi tôi lấy
chồng. Còn sau đó thì tôi hoàn toàn mù tịt .

Má tôi hồi trẻ cũng có thời kham khổ, nhưng khi ba tôi vào làm công chánh thì má tôi sung sướng hơn và chỉ có việc ở nhà đẻ con. Về cách nuôi dạy con thì tôi nghĩ má tôi không thuần thục lắm, má tôi là con gái nhà quê, nên không biết cách nuôi dạy con, chỉ làm đủ bổn phận ...
    Bây giờ mấy chị em ngồi lại với nhau, nói chuyện..thì cũng thấy những khuyết điểm của má, nhưng ai hoàn hảo được . Má vẫn là một người đàn bà đảm đang..cho tới khi ba mất, thì cả tinh thần lẫn thể xác má đều suy sập...ba má đã sống với nhau hạnh phúc trong thời gian dài 70 năm .Trong khi đám con gái đều nửa đường đứt gánh, đây cũng là một nỗi buồn cho ba má . Nhưng với chúng tôi thì ...số trời, nên bằng lòng với số phận và không hề than trách.
   Lần này 15/8/2010 tôi về thăm má, vì nghe nói má yếu lắm. Má chỉ còn da bọc xương, một bên hông của Má bị sụp hẳn .Tính tình cũng đổi khác, má không còn ra vô trong nhà, hoặc ra trước sân rửa mặt như hồi tháng 3 /2010 tôi về. Má không còn nhớ gì nữa, nhưng má vẫn nhận ra các con. Má không nhiệt tình hỏi, nói như trước . Má chỉ thích ai cho tiền, Đính về hay cho má tiền, nên má thương nhớ nó, nhưng khi chưởi thì cũng chưởi dữ dội, có điều nó không có ở đó.
   Tôi thì không cho má tiền, vì tôi biết má chỉ cất tiền đâu đó, rồi tụi nó... vô ăn cắp.( Tụi nó:không phải là con). Lần này tôi về, má ngồi xe đẩy, nhưng không chịu ra ngoài, chỉ ở trong buồng .
   Mấy em tôi, hoặc cháu lấy nước thì phải  2,3 ca nước nóng má ngồi vắt khăn cho đến khi nguội lạnh, rồi đòi ca nước khác. Gặp tôi thì chỉ cho 1 ca, rồi bắt đứng dậy về giường ...nên má tức giận và chửi tôi là ÁC, là CHẰNG TINH...nhưng khi hỏi lại thì nói đâu có, đời nào má chửi vậy...
   Có lần 2,3 giờ sáng má ngồi hoài, tôi nắm tay lôi bắt má đi ngủ , má trì lại nên đau tay, má giận dữ, đuổi về CANADA, đồ PHÁ HOẠI, ai biểu về đây ...đến khi vô giường thì lẫm bẩm CHẰNG TINH....
   Tuy vậy đến sáng hỏi thì chối, má đâu có nói vậy, ai nói láo cho má. Tôi nói con về Canada thì má khóc, nói đừng đi.
   Vào giường ngủ thì cứ sửa vạt áo, và sửa mền mùng, cái mùng thì phải nhét cho thẳng, chùng một chút là kêu MAI sửa ...và cứ thế suốt đêm. Đúng là người ta nói GIÀ SINH TẬT, chị em chúng tôi lần đầu gặp  người già sinh tật nên phải đối phó đủ cách.
   Có khi ăn rồi thì quên và đòi ăn nữa, cứ hỏi ăn chưa? và thích ăn kẹo bánh như con nít. Nhưng phải kẹo bánh ngon, đồ ngoại, chứ kẹo VN không thèm. Bánh thì bánh bisquit LU của Pháp. Có lẽ tại tôi đem về, ăn quen. (đi ăn cơm)



No comments:

Post a Comment