Sunday, October 31, 2010

CÂY THU ĐỦ SAU VƯỜN


 Cây thu đủ hay đu đủ.
Tuỳ theo cách gọi của dân mỗi miền.Tôi từ nhỏ nghe ba má hay ai đó gọi là thu đủ nên cũng đã quen,về sau thấy có người gọi đu đủ nên cũng bắt chước gọi theo.
Cây thu đủ sau vườn nhà tôi hồi còn ở DRAN,thời gian tôi còn học
Tiểu học. Cây thu đủ này coi như của riêng tôi. Cây cao độ một mét rưởi ,vừa tầm cho tôi leo lên,sau mỗi ngày đi học về. Ngồi vắt vẻo trên đó chơi vậy thôi.Cây thu đủ chia 3 nhánh ,nên tôi ngồi rất vững vàng.
Trái cũng khá ,5,10 trái ,tôi không nhớ rõ,nhưng lúc nào cũng có,tôi cứ chờ khi trái vừa chín hườm là bẻ ngay ,có khi đem theo cái dao nhỏ,muối ớt, ngồi trên cây gọt ăn luôn! cho nên trong nhà không có ai tranh giành kịp với tôi.
Dưới chân cây thu đủ má tôi có trồng một ít rau xà lách,thường hay để trộn dầu giấm với cà chua ,thịt bò(hình má ra thăm vườn). Chung quanh là vườn xà lách xon (cresson) ,giống này có lẽ của người Pháp đem sang.
Má tôi bán xà lách xon hàng tuần cho những chuyến cồng voa (convois) chở đi Saigòn.Lội xuống bùn cắt bỏ vào giỏ tre lưới. Có khi tôi thấy đỉa đeo trên chân má,hay những người làm  cắt xà lách,chảy máu ròng ròng ghê quá,nhưng họ chỉ bắt con đỉa liệng ra thôi! 
Tôi cũng có một kỹ niệm đáng nhớ ,dưới chân cây đu đủ.Tôi  bắt
chước má tôi cũng tạo những khung vườn xàláchxon nhỏ xíu đường kính độ 10cm và nhổ xàlách vô trồng ,tạo cho mình một khu vườn nhỏ .Xung quanh cũng trồng cây ăn trái như cam quýt.
Bên cạnh nhà tôi là nhà bác XULÂM,bác gái làm vườn rất giỏi,gieo hột trồng nhiều loại cây.cam ,quýt,bưởi ,xoài....
 Tôi thích trồng cây mà không biết gieo hột,nên qua vườn bác nhổ trộm một cây cam cao độ 2 tấc đem về trồng dưới khu vườn nhỏ của tôi.Tôi nghĩ là bác nhiều cây nên không biết.Ai ngờ mấy hôm sau,ngày nào trước khi đi học,hay đi học về ra leo lên ngồi trên cây thu đủ đều nghe bác chửi ...đứa nào ăn cắp cây của tao,thì đủ thứ ..trên đời ..sau tôi hiểu ,má tôi nghe cũng la tôi ,biểu đem đi trả đi,nhà đó họ hổn lắm mình không nên đụng tới họ...
 Từ đó về sau tôi không bao giờ dám trồng cây nữa.Chị em nhà này học cùng trường với tôi ,thấy tôi một mình ,nên thường hay ăn hiếp,chơi với nhau có chuyện gì xảy ra đều đổ lỗi cho tôi...
SK

Tuesday, October 26, 2010

Chai dầu xanh của má

 Chai dầu xanh trước kia má hay dùng ,khi lạnh ,khi nhức đầu,đau bụng...gì cũng xức vô một chút là cảm thấy khoẻ hơn.
 Thành ra, TTài mỗi lần về VN là mua cả lố dầu xanh cho mọi người. Hồi trước tôi cũng có đem về cho, nhưng sau này nghe nói đi máy bay họ không cho đem loại dầu này, người tây phương họ không chịu được mùi dầu. Có lẽ phải bỏ vào hành lý gởi.
 
Lần thứ 2, tôi đi tham quan một vườn dược thảo của một đại gia TÀU VIỆT ở CALI do ca sĩ DIỆP THANH THANH hướng dẫn. Như chị em cô này làm việc cho vườn thuốc này. Cả TTÀI và cô VÂN cùng đi.
  Trong thời gian tham quan có đoạn họ giới thiệu các loại dầu, họ đem các chai dầu ra làm thí nghiệm, coi dầu nào chất lượng tốt . Ông ấy lấy 2 cái ly nhựa xốp, mỗi ly đổ một chút dầu xanh và dầu vàng của họ chế tạo (ông có nói  hồi xưa các dược thảo dùng để làm dầu cho vua chuá Tàu dùng, ông còn gọi là dầu Càn Long) .
Một lát sau ông lấy cho mọi người coi 2 cái ly nhựa, thì thấy cái ly chưá dầu xanh bị lủng đáy. Còn ly kia thì không, Ông kết luận dầu xanh không tốt, nóng quá, xức nhiều có thể cháy da. Mùi lại nồng nặc, xức vào người đứng bên cạnh xếp hàng mua vé chịu không nỗi, phải chạy đi chỗ khác. Còn dầuvàng có xức ai đứng bên cũng không ngủi mùi !
  Cũng vì vậy mà về sau tôi không bao giờ xài dầu xanh, nên về VN không mua cho ai cả.
  Má thì rất thích dầu xanh, tôi về má hỏi có mua dầu không, tôi nói không .
  Đính đi Singapore có mua dầu xanh đem lên cho má 1chai. Trước đó Tài cho 1 chai má xài còn nửa.
  Hôm giổ ba không ai để ý má xức dầu lên đầu.  Đến hôm sau khi má đem chai dầu ra xức thì mới thấy, má đổ như nước hoa, ướt cả bàn tay rồi thấm lên đầu...làm đi làm lại 2,3 lần, đầu tóc ướt nhẹp, má đòi lau mặt, mới biết là nóng quá.
  Sau tôi lén lấy hết mấy chai dầu xanh, dầu khuynh diệp dấu hết. Má tìm không có, hỏi ai lấy ?
  Tôi nghĩ má thương Đính nhất, nếu đổ thừa cho Đính lấy đem đi Saigon thì má khỏi đòi nữa . Ai ngờ má chửi Đính tưng bừng ...đồ con bất hiếu, không mua dầu về cho mẹ, còn lấy của mẹ đi....chửi 2 ngày liền, sau mấy chị em bàn lại, thôi trả lại cho má 1 chai. Nhưng chai vỏ thì dầu xanh, nhưng dầu trong chai thì là dầu khuynh diệp cho nhẹ bớt, má có thấm ướt đầu cũng không sao.
  Vài ngày sau má quên dần, miễn chai có chút dầu cho má xức là được .
 
Có những tật chướng của má thật kỳ lạ . Đúng là già sinh tật. Có nhiều thứ má quên, nhưng con cháu thì chưa quên, đứa nào má cũng biết tên . Tiền nữa, má hay xin tiền, nhưng chỉ xin Minh, mỗi lần Minh vô là hay cho má tiền . Đưa 10 ngàn thì chê, phải 50 ngàn, hay ít nhất là 20 ngàn, má cứ dấu dưới gối...mà mất không biết....Mỗi lần vô buồng tắm đóng cửa, ngồi vọc nước, không chịu ra, xả cho hết nước nóng 60 lít, qua nước lạnh, chưa ra và bắt đầu chửi Đạt Tuyết, đồ bất hiếu, hắn khóa nước nóng, không cho tau tắm, mà đâu có tắm, chỉ mở nước chảy chơi !
 Chỉ có tôi vô tắt máy bắt má ra được thôi, má cũng chửi đồ ÁC, CHẰNG TINH, nhưng cũng quấn khăn đi ra...thét rồi cũng quen nghe má chửi, ai cũng tức cười ...Lần sau không có tôi ở nhà, Mai doạ ..chị xuống đó, ra đi là má sợ đi ra. Nhưng khi tôi đi rồi, má nói với Mai, đi rồi, không sợ nữa....bây giờ thì không biết ai doạ má...

Monday, October 25, 2010

MÁ_1922_NHÂMTUẤT


Má tôi,
Một người đàn bà hiền lành, trung hậu đảm đang, chỉ biết ở nhà nuôi nấng chăm sóc con cái. 12 người con trong một gia đình trung lưu, thì cũng không dễ dàng và đơn giản đâu .
Bàn tay ngón ngắn ngón dài, con thì cũng đứa này đứa kia . Đứa ngoan, đứa hoang cũng có . Có đứa 15 tuổi đã lấy chồng . Có đứa yêu không phải chỗ, không đúng người. Có đứa tìm cho đúng người thì không bao giờ gặp. Ôi cuộc đời không đơn giản .
Vậy mà má tôi cũng âm thầm chịu đựng, chỉ nói sơ thôi, không than vảng, không la mắng . La mắng thì đã có ba tôi. Cả nhà đều sợ, nên thấy ba là lo chuồn mất, vì vậy ba không thấy, và không biết những chuyện lớn xảy ra...có chuyện gì thì đã có tôi hậu thuẫn giúp má giải quyết mọi vấn đề, cho nên vai tôi mang gánh nặng vì những vấn đề của gia đình...nhất là của mấy cô em gái ...trước khi tôi lấy
chồng. Còn sau đó thì tôi hoàn toàn mù tịt .

Má tôi hồi trẻ cũng có thời kham khổ, nhưng khi ba tôi vào làm công chánh thì má tôi sung sướng hơn và chỉ có việc ở nhà đẻ con. Về cách nuôi dạy con thì tôi nghĩ má tôi không thuần thục lắm, má tôi là con gái nhà quê, nên không biết cách nuôi dạy con, chỉ làm đủ bổn phận ...
    Bây giờ mấy chị em ngồi lại với nhau, nói chuyện..thì cũng thấy những khuyết điểm của má, nhưng ai hoàn hảo được . Má vẫn là một người đàn bà đảm đang..cho tới khi ba mất, thì cả tinh thần lẫn thể xác má đều suy sập...ba má đã sống với nhau hạnh phúc trong thời gian dài 70 năm .Trong khi đám con gái đều nửa đường đứt gánh, đây cũng là một nỗi buồn cho ba má . Nhưng với chúng tôi thì ...số trời, nên bằng lòng với số phận và không hề than trách.
   Lần này 15/8/2010 tôi về thăm má, vì nghe nói má yếu lắm. Má chỉ còn da bọc xương, một bên hông của Má bị sụp hẳn .Tính tình cũng đổi khác, má không còn ra vô trong nhà, hoặc ra trước sân rửa mặt như hồi tháng 3 /2010 tôi về. Má không còn nhớ gì nữa, nhưng má vẫn nhận ra các con. Má không nhiệt tình hỏi, nói như trước . Má chỉ thích ai cho tiền, Đính về hay cho má tiền, nên má thương nhớ nó, nhưng khi chưởi thì cũng chưởi dữ dội, có điều nó không có ở đó.
   Tôi thì không cho má tiền, vì tôi biết má chỉ cất tiền đâu đó, rồi tụi nó... vô ăn cắp.( Tụi nó:không phải là con). Lần này tôi về, má ngồi xe đẩy, nhưng không chịu ra ngoài, chỉ ở trong buồng .
   Mấy em tôi, hoặc cháu lấy nước thì phải  2,3 ca nước nóng má ngồi vắt khăn cho đến khi nguội lạnh, rồi đòi ca nước khác. Gặp tôi thì chỉ cho 1 ca, rồi bắt đứng dậy về giường ...nên má tức giận và chửi tôi là ÁC, là CHẰNG TINH...nhưng khi hỏi lại thì nói đâu có, đời nào má chửi vậy...
   Có lần 2,3 giờ sáng má ngồi hoài, tôi nắm tay lôi bắt má đi ngủ , má trì lại nên đau tay, má giận dữ, đuổi về CANADA, đồ PHÁ HOẠI, ai biểu về đây ...đến khi vô giường thì lẫm bẩm CHẰNG TINH....
   Tuy vậy đến sáng hỏi thì chối, má đâu có nói vậy, ai nói láo cho má. Tôi nói con về Canada thì má khóc, nói đừng đi.
   Vào giường ngủ thì cứ sửa vạt áo, và sửa mền mùng, cái mùng thì phải nhét cho thẳng, chùng một chút là kêu MAI sửa ...và cứ thế suốt đêm. Đúng là người ta nói GIÀ SINH TẬT, chị em chúng tôi lần đầu gặp  người già sinh tật nên phải đối phó đủ cách.
   Có khi ăn rồi thì quên và đòi ăn nữa, cứ hỏi ăn chưa? và thích ăn kẹo bánh như con nít. Nhưng phải kẹo bánh ngon, đồ ngoại, chứ kẹo VN không thèm. Bánh thì bánh bisquit LU của Pháp. Có lẽ tại tôi đem về, ăn quen. (đi ăn cơm)



Thursday, October 21, 2010

NHATRANG




DU LỊCH NHATRANG

Chỉ là du lịch bất đắc dĩ thôi, muốn mượn đường Nhatrang để lên BMT, đi bằng xe lửa, may ra có đi ngang ga Mương Mán tìm lại ga Suối - Kiết . Có Pipo và Khoa tháp tùng SK và TyTy. Nhưng sau khi hỏi vé xe lửa tụi nó nói mắc gấp đôi xe đò. Thôi đi xe đò ban đêm, ngủ một giấc mai tới Nhatrang. Đã hẹn hò sẳn với đám h/s BMT, tụi nó đặt phòng sẳn cho điạ chỉ tới nơi là lấy taxi đến đường Nguyễn Chánh _k/s LanNgọc.
Đi đường cũng êm xuôi, sáng 8giờ tới k/s. Lấy 2 phòng tắm rửa xong, nằm nghỉ một chút rồi đi ăn sáng. Ông xích lô hỏi đi đâu ? Đi ăn bún mắm, rồi ra biển chơi, hôm nay nghỉ ngơi vì đi đêm còn mệt, hôm sau đi đâu rồi tính .Vã lại đám BMT hẹn xuống đi mấy đảo Hòn Chàm, Hòn đất ...gì đó, chờ gặp tụi nó đã.

Tối hôm đó gặp nhóm BMT ở quán Haỉ..,nhưng chương trình có thay đổi nên không đi chung được .
Sáng hôm sau quyết định đi VINPEARL, vé có bán ngay tại k/s, 320 một vé. 4 dì cháu là 1triêu 280. Lấy xe taxi đi xuống khoảng Cầu Đá ngày xưa, nơi đây là trạm của CÁP TREO.
Ngồi trên nhìn xuống biển thật đẹp, nước trong xanh, thuyền bè đi lại chút xíu, chụp mấy cái hình mà không thấy được cái CABLE CAR. Đi nhanh, độ 20 phút là qua bên kia đảo.
Bây giờ cũng gần trưa, qua đảo có bản hướng dẫn từng nơi để du khách đi chơi. Tối nay lại có thi hoa hậu hoàn vũ ở đây, nên nghe nói cũng có vài chỗ hạn chế không được vào. Hai nơi đáng tham quan là THUỶ CUNG và TRÚC LÂM THIỀN VIỆN, còn mấy chỗ khác là trò chơi, đu quay cho giới trẻ.
Tìm chỗ ngồi ăn trưa, mua sẳn bánh mì thịt, bánh ngọt, trái cây, nước, vì nghe đồn ở đây quán hàng chặt đẹp lắm !
Thuỷ Cung là nơi trưng bày cá trong các lồng kính như MARYLAND . Đủ các loaị cá kiểng rất đẹp, như ngày xưa đã từng xem ở Cầu Đá. Tiếc là máy hết battery nên không chụp được hình ở đây. Thiết kế đường đi vòng vòng mà có thang máy nên đi không mỏi chân, như đi ở phi trường.
Xong Thuỷ Cung rồi ra biển tắm, hôm nay nhằm ngày nóng nhất,35,40 độ lận, nên ra thấy nước là thay đồ nhào xuống liền ! Ty Ty cũng bơi ra xa, Khoa phảỉ coi chừng, Pipo còn điệu, mặc bikini mãi sau mới ra.
Nóng mà lặn xuống nước thì mát, nên cứ ở hoài không dám lên, 3giờ ngâm đến 6 giờ mới lên, về nhà nửa lưng và cổ nắng cháy, rát, phải bôi kem thuốc. Tới bây giờ hơn 2 tháng sau vết lằn giưã đen trắng vẫn còn in đậm nét.
Chiều về đi xem TRÚC LÂM THIỀN VIỆN, ở tít trên đồi, phải có xe chở lên, mỗi người 5000 thì phải. Nếu mình có 1 nhóm 10 người thì được đi liền, không thì phải chờ. May quá gặp một gia đình 6 người, nhưng một cô không được phép đi...lý do mặc áo đầm_ lên chùa phải nghiêm chỉnh, Pipo cũng bị từ chối vì mặc áo dây treo, may là SK đem theo một áo thun, nên Pipo mặc thêm vào mới được đi. Nhưng có điều ngạc nhiên là mấy ông tây ở trần trùng trục thì được lên xe, tôi khiếu nại nhưng họ không trả lời...sau mới biết là
không phải họ đi thăm Chùa mà đi về phòng ngủ cùng chung hướng đường!
Đường lên thiền viện, mỗi đoạn trên đường đi có bảng đề những câu kinh rất hay, tôi có ghi lại đâu đó, chưa tìm ra.(ghi sau)
Thiền viện còn xây cất, chưa xong, trong chùa tôi nhớ không lầm thì thờ QUAN CÔNG, TRƯƠNG PHI...còn có BÁC không thì không biết. Bên ĐẠI NAM thì Bác ở bên tay phải của Phật.
Xem xong có xe lên cổng đón về. Pipo và Khoa còn đòi đi chơi đu quay, tôi và TY phải ngồi chờ. 6 giờ thì người qua nườm nượp, tôi không hiểu sao họ đi chơi tối vậy, mà ai cũng diện đẹp như đi dự dạ hội, còn ôm theo hoa nưã...sau mới hiểu ra là người ta đi coi thi HOA HẬU.

Tối đó về k/s mặc dầu mắt ríu lại cũng ráng mở ra coi người đẹp cho đến khi chấm dứt, cô HOA HẬU DIỄM HƯƠNG lại là bạn làm cùng trường ĐAỊ HỌC HOA SEN với PIPO. Cô này trong NGÀN NĂM THĂNG LONG mặc chiếc áo dài thêu rồng phụng, tà aó dài 18 thước?
(buồn ngủ tạm dừng đây)

Wednesday, October 20, 2010

về VN 15/8 tới 16/8 NHỮNG NGÀY Ở VN

Saigon, máy bay tới đúng giờ thủ tục mau lẹ, 6giờ 30 thì ra ngoài. Lần này có điều hơi ngạc nhiên là khi người đẩy wheelchair vừa hỏi vali bác màu gì, dấu hiệu gì, mới nói xong, xe ra khỏi thang máy, thì đã thấy có người chất sẳn sàng 2 vali có cột dây bông hoa đỏ. VN nhanh như thổi, chả bù với mấy năm trước mọi người phải chờ cả 2 tiếng đồng hồ.

Ra tơí cửa còn ngơ ngác thì đã thấy ngay anh ĐỈNH ngồi ngay đường đi. Anh đẩy xe, đi về nhà . Nhà nào ? Thì cứ lên taxi đã, vừa lúc đó ĐÍNH chạy tới, chị về nhà em. Sao nhà Đính ? - Có chị Tài và TyTy ở đó rồi.

 

TY TY (Quỳnh Anh)

Nhà Đính ở một chỗ mới, gần phi trường, xe chạy 15 phút tới. Mọi người đã đông đủ ở đó, Tài,TY, mấy cậu học trò của Tài, cô Kim Anh, có thêm một cháu trai nhỏ (giống cu BI) lanh lẹn, nói năng hoạt bát, rất hiếu khách...
Mọi người còn chờ ĐAỊ CA đi tắm rồi mới ăn, cô Kim Anh làm thức ăn ngon, có nấu thêm bún riêu...Bây giờ Đính mới giới thiệu cô Kim Anh là vợ của ĐÍNH.
Chia hai mâm, Tài Ty và học trò một mâm là anh Đỉnh, Đính, Thưởng, SK, Kim Anh...ăn xong 2 bàn nhập một càphê...


 KHOA và PIPO

Sáng mai Tài về lại M, mọi người đưa ra phi trường gặp DIỄM DUNG đi cùng chuyến cũng yên tâm cho Tài có bạn đường.
SK ở lại nghỉ ngơi 1 ngày. Tối hôm sau lại đi càphê với đám Nhịn, Hương, Dung, Thuý...(tiếp).