THANH TÀI kể một kỷ niệm ĐI SÀIGÒN VỚI MÁ
Năm đó tôi khoảng 6,7 tuổi,nhớ một lần cùng má tôi vào Sàigon
Má dẩn tôi đi chợ Bến Thành cùng một người cháu.(ANH DẠY)
CHỢ BẾN THÀNH -SÀIGÒN
Tôi vẫn nhớ như in quang cảnh tấp nập ,người đi lại như nước chảy,vì lúc đó gia đình tôi cư ngụ tại Dalat,một nơi còn hoang vắng ít người ở con đường Vỏ Tánh dẩn xuống Hồ Xuân Hương,hai bên toàn cỏ tranh mọc cao lút đầu người,cách khoảng cây số mới có một ngôi nhà.Nhà chúng tôi ở khoảng giữa Vỏ Tánh,phía đầu này dẩn lên trường Hiến Binh,cuối đường là trường đại học Thụ Nhân.
Sau lưng nhà là vườn Choux Fleur,Carot va bên kia là đồi cù,sau này thành sân Golf.Trước mặt nhà tôi là một rừng mai nhỏ,nở màu hồng rực rỡ vào mùa xuân.Vườn mai này nằm ở chân đồi của dinh Tỉnh Trưởng mà tôi thường lên đỉnh đồi chơi cùng cô con gái của ông Tỉnh,chúng tôi học cùng lớp ở trường tiểu học Vỏ Tánh và sau này lên truong Trung Học Bùi Thị Xuân
Nhớ lại quảng thời gian nhỏ xíu ở Dalat cao nguyên lạnh giá nhưng hoa nở quanh năm bốn mùa,nào hồng,thược dược,lili,pensee..tỏa hương thơm nứt,lại thêm những trái dâu đỏ mọng chín ngọt ngào,nên khi về đến Sàigòn thủ
đô tấp nập,tôi như lạc vào rừng người _ ngựa xe như nước áo quần như nêm.
Sở dỉ tôi phải kể dông dài câu chuyện tôi đi lạc tại chợ Bến Thành .... một cách tỉ mỉ vì một đứa con gái nhỏ ngơ ngác như Mán về rừng như tôi đi lạc ở chốn phồn hoa đô hội thì không có gì là lạ.
Mà cũng kỳ lạ thật,tôi nhớ rõ ràng má tôi đã dặn nắm chặt tà áo tím Huế của bà kẻo không mẹ mìn bắt đó.Tay thì nắm chặt vạt áo dài rồi,mắt tôi cứ nhìn ngó lung tung.Má tôi thì bận mua sắm,còn người cháu chắc cũng mãi lo nhìn ngắm mọi thứ nên một lúc chẳng thấy đâu.
Tôi cứ đi theo vạt áo tím của má tôi,một hồi bỗng nhiên không thấy đâu cả,mà phía bên kia đường thấp thoáng tà áo dài tím,tôi chạy lại nắm vạt áo kéo,người đàn bà quay lại.Ô trời ơi không phải má tôi.Hoảng hồn hoảng vía tôi nước mắt ngắn dài,nhất là sợ mẹ mìn bắt tôi hét toáng lên:
_Bớ người ta mẹ mìn bắt cháu rồi" và cứ thế bù lu bù loa.
Mọi người xúm lại_ Mẹ mìn đâu đâu?
Tôi cũng không biết mẹ mìn là ai?,nhưng sợ hãi quá...Má cháu mặc áo dài tím đâu mất rồi..hu hu
Vừa may lúc đó anh Dạy nghe ồn ào chạy tới,nhìn thấy tôi mắt mũi nhồm nhoàm cũng la lên..Bé bé mẹ đâu sao cháu một mình đây??
Tôi chạy lại ôm chầm anh, " Anh ơi má đâu rồi,bà áo tím kia không phải má em..
Vừa lúc đó má tôi cũng hớt hãi chạy nhanh tới chỗ tôi"
_Con ơi má tưởng mẹ mìn bắt con đi rồi chớ".
Má ôm chặt tôi vào lòng .
_Thôi thôi , đi về không mua sắm gì nữa hết,may mà tìm được đây,chớ chợ rộng mênh mông vầy biết đâu mà tìm.
Lần này một tay tôi túm chặt áo má,tay kia nắm chặt tay anh họ,vừa đi vừa lẩm bẩm:
_Sợ quá sợ quá,xém chút nữa không bao giờ gặp lại má thân yêu nhất trên đời.
Má tôi thì kỳ này về phải cúng tạ ơn Trời Phật . Vì khoảng năm 58,59 trẻ em bị bắt cóc rạch bụng rất nhiều...để họ nhét hột xoàn đi buôn lậu (nghe báo chí đăng vậy...)
Bây giờ ngồi nhớ lại kỷ niệm hơn 50 năm qua,má tôi nay đã 94,tôi cũng đã hơn 60..Nói dại lúc đó tôi bị lạc hay mẹ mìn bắt đi thì không biết giờ này cuộc đời tôi ra sao nữa...
THANH TÀI
(comment 1....thì không viết chuyện này đăng vào HOA VĂN !)
Bùng binh tượng TRẦN HƯNG ĐẠO
Khi Mẹ xa
ReplyDeleteChuẩn bị gì đây, khi Mẹ xa
Tư trang khiêm tốn của Hoa Gia
Dăm ba “vàng đá” đi theo Mẹ
Gợi nhớ ngày xưa tuổi ngọc ngà
Sinh thời nuôi nấng một đàn con
Lận đận lao đao chẳng xói mòn
Mẹ vẫn vững vàng tay chống chọi
Gánh đàn con nhỏ trên vai thon
Ba vắng nhà luôn, Mẹ nhớ nhiều
Đêm về đèn hắt bóng đìu hiu
Mắt buồn xa vắng trông tin nhạn
Mang đến tin vui một sớm chiều
Tuổi già lọng cọng đến nào hay
Xuôi tay, Ba bỏ cõi trần nầy
Trở về cát bụi, ôm lòng đất
Để Mẹ cô đơn bao tháng ngày
(I)
Dù cho bên nớ hay bên ni
Thế hệ Hoa Văn trải mấy thì
Con cháu, rễ dâu luôn gắng bó
Chung tay, chăm Mẹ chằng nề chi
(II)
Mong mỏi ngày về thăm Mẹ yêu
Con đường đất đỏ thân quen nhiều
Đưa ta về với người yêu dấu
E tiếng thời gian gõ nhịp chiều
HP