Tối 28-2-13 vô buồng ngồi với má ,thấy má ngồi dậy,đở má nằm xuống ,nói má ngủ đi,má nằm xuống hé một mắt nhìn,chắc má cũng không biết ai ,nắm tay má vẫn để yên,đi ra ngoài ...khóc.
Về một tháng mà sao mau quá ,đáng lý nên ở chơi với má lâu hơn,
nhưng lại nghĩ đến mấy đứa cháu nhỏ bên này.Má vẫn còn bình yên,ăn ngủ đều đặn. Tuy cũng có những đêm má thức lay quay
ngồi lên nằm xuống 2,3 lần,nhưng không kêu ai.Khi nào cần đi tiểu
thì kêu Mai. Má biết có Kiết nhưng không khi nào kêu.
Khi nào đi đâu ,mang xách vào ,đội nón má mới hỏi : đi đâu?
chừng nào về ? -Con đi chơi ,chút nữa về ! má ngúc đầu.
Má sợ đi Canada. Sáng hôm đi,7giờ ,má còn ngủ ,nên không
biết,vả lại khi vắng thì má cũng quên ,thôi vậy cũng hay,để má khỏi
nhớ. Má chỉ còn nhớ ông cậu (em ruột má),đó là ký ức của tuổi thơ
mà có lẽ chúng ta sau này ai cũng vậy,như bây giờ những chuyện xưa ,hồi còn tiểu học thì chúng ta nhớ nhiều hơn những chuyện vừa xảy ra.
Hôm trong Tết vợ chồng Phượng Kính về thăm,thấy Kính má tưởng là cậu,nên gọi : Em, Cậu. Mọi người biết là má nhớ cậu ,nên
gọi điện cho Cậu lên thăm má. Mấy hôm sau cả gia đình cậu lên thăm má. Má dựa đầu vào vai cậu cười. Má ít khi cười ,vậy mà
khi có cậu tới má cười,vậy là má vui mừng lắm.
cậu mợ và Thanh Tài
Cậu Tu và Má
Cậu mợ và mấy chị em
No comments:
Post a Comment