Nhân ngày Lễ CHA ở Hoa Kỳ
Lời phi lộ:(Kim chi nói đúng ngày còn nhỏ ai cũng sợ ba hết,đứa nào lạng quạng,có lỗi gì không lo mà trốn lẹ là bị đá đít,còn may hơn là lên giường nằm với cái roi mây,ba làm công chánh nên tìm được những cái roi ngon lắm ! Chị cũng mấy phen chạy ra vườn susu trốn
mỗi lần ông CU ĐẠT bị té !mấy chị em chăn nó hơn chăn cừu!
Rồi đến thằng ÚT cũng làm mọi người khiếp viá !Bây giờ nhìn lại
2 ông con quí đó ,thật chẳng tích sự gì!)
Ngày còn nhỏ tôi sợ ba lắm! trong 10 chị em gái,tôi là Út gái,nhưng chẳng được cưng chìu,vả lại tính tôi vốn nhút nhát cầm tinh con chuột
nên gặp "hổ phụ" là chui vào hang...
Ngày còn nhỏ ở với ba kỹ niệm yêu thương thì chưa rõ nét mà ấn tượng sợ hãi thì nhiều...
Hồi đó khoảng lớp 7 lớp 8,nhà tôi mở cửa hàng cho thuê truyện,ba tôi để 3 chị em Lan ,Mai ,Chi đứng coi sóc.
Mỗi lần đi mua truyện là bà chị lớn gom hết tiền,đến lúc trả tiền cọc
chúng tôi phải mở tiền trong két(hộp gỗ đựng tiền cọc)nên tiền thâm vốn dần_ Má tôi la quá chừng ,thế là ba tôi điều tra coi sổ sách ghi thế nào,thấy truyện cho thiếu nhiều quá,có khi không đóng tiền cọc
ba giận dữ quát mắng :
_ Dẹp hết thôi không tuê mướn gì nữa...
Tụi tôi đưá nào cũng xanh mặt,vì hồi đó với hàng nghìn đầu sách cứ
qua một vài lần đọc lại phải mua thêm sách truyện mới tiếp theo..
nhất là truyện chưởng phải đủ bộ và liên tục tiếp theo...
Tiền thu thì lai rai,mà còn cho thiếu ,cho thiếu vì bạn quen,vì người thân,đôi khi cũng khó,vì vậy mà cụt vốn.Tiền vô thì ít ,mà tiền chi ra thì nhiều. Ba tôi la "cho thuê thì phải lấy tiền cọc,khi trả sách phải tính ngày thu tiền,tiền thuê không trả ,tiền cọc không có thì mất luôn
cả truyện cả sách ,thôi dẹp hết đi.
Cũng vì dễ dãi mà tiền mất tật mang,không ai chịu trách nhiệm,mà sợ ăn đòn , tôi nhỏ nhất nên lảnh đủ...
Có một lần vì thằng em út của tôi là được cưng nhất nhà ,nên khi tôi lỡ đạp vào đôi dép mới của nó (dính vết đất) nó la toán lên tôi bị ngay cú đá của ba tôi ,con ni mi sớn sát ,không ngó trước ngó sau ,làm tôi
hết hồn và khóc rấm rức...
Cho đến lúc gia đình tôi dọn về cầu 14,trải qua nhiều thăng trầm thời
cuộc...các anh chị em đã lớn,lập gia đình đi xa,còn lại đám nhỏ còn đi học..ba lại phải bương chải đi làm cầu đường ở kinh tế mới,rồi mua đất để làm rẩy,trồng khoai ,bắp ,chuối...gia đình khó khăn nghèo nàn hơn bao giờ cả ,tôi hiều và thương ba hơn..,ba tính nóng nảy la hét một hồi rồi thôi ,ba thương tất cả các con ,nhưng mỗi đứa mỗi cách.
Ba tôi làm cái xe đẩy cho má tôi chở hàng xuống chợ bán. Cái xe đẩy còn gọi là xe mùng hay xe ba gác ? vì nó có 3 cái bánh xe và đằng sau có 2 cái càng ,kéo hay đẩy?đàng trước bánh xe nhỏ?
Sáng sáng má tôi chất thúng, mủng, nia đẩy xuống chợ.Chiều tụi tôi
xuống phụ dọn hàng ,đẩy xe về cho má.Má tôi cũng còn sướng hơn là chưa phải quang gánh,vì có ba tôi lo cho xe cộ.
Hồi xưa ba tôi hay lái xe hơi ,bây giờ má tôi lái xe ba gác..!!!.
Nhà lúc bấy giờ còn lại mấy chị em,tôi học sư phạm sắp ra trường.
Thỉnh thoảng về nhà có chuyện không vui vì ba la,hay không đồng ý
với tôi,nhưng sau này nhgĩ lại tôi thấy ba đúng .
Tôi có quen với một giáo viên cùng trường,nhưng ba má tôi lại chọn anh chàng khác.Một hôm người bạn tôi quen về quê thăm nhà ,anh cũng ở cùng nơi em trai tôi đang học nghề.Gia đình muốn gởi tiền và
ít áo quần cho em tôi kịp về nhà.Nhân cơ hội tôi giới thiệu cho ba tôi
biết đây là người có uy tín để gởi tiền và đồ đạc.
Bẳng đi 10 ngày không thấy tin tức và thằng em về,ba má tôi nôn nóng ,vì đó cũng là thử thách ban đầu với anh chàng mà tôi đặt cảm tình.
Ít lâu sau đó thì em tôi nhận được (từ nhà anh đến trường em tôi khoảng 30 km)có lẽ vì một lí do bất khả kháng nào đó anh không thể chuyển đồ tới kịp thời được .Từ đó ấn tượng tốt về anh ta biến mất tôi thất vọng và chia tay luôn mối tình của mình .(ct)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment