Thursday, December 30, 2010

HỒNG PHƯỢNG

                         VỀ  THĂM MÁ


 Đã hứa với chị, sau khi thăm má về, sẽ có vài dòng cảm nghĩ.
Lần lữa mãi cũng chưa đặt bút ....
..........


Mỗi lần về thăm má, mình đều rủ cô em đi cùng, có chị có em đỡ thấy đường dài, nhất là đi đêm mà lại khó ngủ nữa thì ... eo ôi !
Lần nầy đi xe giường nằm cho oai. Quả thật, bao nhiêu người nói giờ mình mới tin, khỏe re, một mình một cõi, xoay đủ kiểu vẫn thoải mái, không đau lưng, tê cẳng.

Lần sau cứ thế mà sữ dụng là thượng sách.
Tối hôm đi lại có trăng nên cũng thấy thi vị, nhưng lời hay ý đẹp có lẽ cũng theo giấc ngủ luôn rồi.

Đến BMT gần 6 giờ sáng, không gian im ắng, có lẽ do trời lạnh, mọi sinh hoạt chậm lại ? Vào nhà định đánh thêm một giấc cho tỉnh táo rồi qua phòng má, nào ngờ má đã thức, đang vệ sinh cá nhân. Đi nhè nhẹ, đến sau lưng, ôm đôi vai gầy guộc, hôn má một cái. Giật mình, nhưng má tỉnh táo và cười vui hỏi “ Con mới lên ? Thưởng đâu ? “. Nghe câu hỏi rõ ràng, mình yên tâm biết những gì em út nói qua điện thoại là đúng : má khá hơn dạo trước, có da thịt hơn và ăn uống cũng được hơn. Mỗi vấn đề cần khắc phục là giờ giấc vệ sinh cá nhân, do quán tính nên không thay đổi được; từ lúc ra khỏi giường, qua ngồi bên ghế phải mất 2, 3 tiếng, có khi hơn nên ảnh hưởng đến cột sống lưng và cả đầu nữa. Có một đêm, đang thiu thiu ngủ bỗng nghe tiếng má rên khóc bên phòng, vội chạy qua. Hỏi ra mới biết vì ngồi quá lâu nên đau thắt ở lưng, nằm không được. Lấy lý do đó nên cả nhà nhắc nhỡ, chỉ vào đồng hồ, chỉ vào lưng, chỉ vào mặt và viết ra trên chiếc bảng con về giờ giấc sinh hoạt. Má hiểu gật đầu, nhưng chẳng bao giờ làm theo. Đôi khi con cháu mệt mõi, bực bội, nhưng cũng đành chịu thua.

Lên thăm má dịp Noen, nên chị em cũng bày ra một bữa tiệc nho nhỏ, gọi là ăn mừng Chúa Giáng Sinh. Cũng rượu vang Dalat “cay nồng”, gà quay “béo ngậy”, bánh kem “ngọt ngào”. Gia đình Hoa Văn đông lắm. Lúc nầy chỉ khoảng 1/5 nhập tiệc thôi, còn lại người bận, người xa. Ba, má con đông nên lúc tuổi già cũng đỡ tủi. Nhớ lúc mấy chị, em còn nhỏ, nhà lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười, đôi khi cãi cọ, đôi khi tiếu lâm, không khí “ô nhiễm” chịu không nổi. Bây giờ thì nhà vắng vẻ hơn, thường xuyên bên má là cô em thất nghiệp chăm sóc từ A đến Z suốt ngày, đến cuối tuần thì cô em kế lên thay.

Tất cả đều mong thuận buồm xuôi gió cho đến ngày má về với ba.
Cầu xin ơn trên phù hộ má mạnh khỏe.

Hồng Phượng _Saigon.

No comments:

Post a Comment